Có chi mà vội

Ông bạn tu của tôi vừa mới trở về từ Sài Gòn, sau một năm xa quê. Ông đã trở nên gầy xọp sau chuyến đi và đã nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe. Hôm nay, ông ghé thăm tôi và mang theo một gói quà trái cây chôm chôm Nam Bộ và ký hột dưa để chúc tôi mừng năm mới.

Ông bạn tu của tôi bước vào và thở phào:

  • Ông biết không? Trên đường tới nhà, tôi gặp rất nhiều khó khăn và mệt mỏi!

Tôi hiểu rằng ông bạn đã trải qua nhiều thử thách trên con đường về quê. Ở đây, cảnh thôn quê tĩnh lặng và nhà cửa rộng rãi, trong khi nhà phố hẹp hòi, chỉ có một chút đất vàng. Việc tham gia giao thông và di chuyển trên đường phố là một vấn đề phức tạp, và ông bạn tôi ngại ngùng khi mới về. Ông chạy xe cùng lúc lại run lên, khiến đứa cháu nội sau xe không nhịn được cười. Tôi cười và hỏi ông:

  • Chắc cảm giác trở thành cư dân của thành phố đáng mơ ước đã thực sự thực hiện, phải không?

Ông không trả lời, chỉ cười vui vẻ. Tôi pha ấm trà Bắc Thái thơm ngon để mời ông uống. Ông ngồi im lặng, nhâm nhi chút trà thơm, và ông khen ngon vì đã lâu không uống được trà ngon như thế này. Ông bạn của tôi nhớ đến Đạo tràng Pháp Hoa. Mỗi đêm, tiếng chuông của ông kết hợp với tiếng kinh chú tạo nên một bản hòa âm ngọt ngào. Ông nhớ đến nỗi mà nước mắt tuôn rơi, dù ông biết rằng cơ hội được thăm con trai, con dâu, cháu nội – những người mà ông yêu thương nhất trên đời – là một điều quý báu.

Ông đã tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc bên gia đình, những người ông yêu thương. Tuy nhiên, trong lòng ông vẫn không thể nào quên được ngôi chùa nhỏ xinh trong làng quê.

Sau khi uống trà, ông bạn của tôi kể lại chuyến đi xa gần đây. Những ngày ở Sài Gòn, ông đã đưa cháu nội đến nhà trẻ, phải qua nhiều ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Từ một bài thơ ngắn của tôi, ông đã học cách chờ đèn đỏ:

“Dừng chân đèn đỏ vội chi
Mấy khi ta được thương thì với ta
Vài ba hơi thở vào, ra
Bừng con mắt phố nở hoa xanh vàng.”

Khi gặp đèn đỏ, ông bạn tôi dừng lại và thở vào sâu, thở ra chậm. Ông đã học cách sống chậm, không cần vội vã. Cuộc sống đáng yêu thế này! Nhờ việc này, ông không còn căng thẳng và vội vã khi chờ đèn vàng chuyển sang đèn xanh, khiến ông có thể thư thả, nhẹ nhàng, và tự do khi đang đưa cháu nội đến nhà trẻ. Trên đường phố Sài Gòn, trong giờ cao điểm buổi sáng, kẹt xe là điều không thể tránh khỏi, gây ra sự trễ hẹn trong công việc và đi học của cư dân thành phố này.

Ông bạn của tôi, giống như ai khác, đã tính toán thời gian để đưa cháu đến nhà trẻ đúng giờ. Nhưng một buổi sáng, ông đã bị trễ do kẹt xe do một người đi đường vi phạm quy tắc giao thông, gây ra tai nạn ngay giữa ngã tư và tạo nên điểm nóng cho thành phố. Sự ùn tắc giao thông khiến cháu ông bị trễ học 20 phút. Những đứa trẻ khác đã vào học rồi, và cô đang dạy bài thơ: “Đi đâu… là quá vội! Ông bạn của tôi đã suy ngẫm về từ “vội”:

“Đi đâu mà vội mà vàng
Mà vấp phải đá, mà quàng phải dây
Thủng thẳng như chúng em đây
Chẳng đá nào vấp, chẳng dây nào quàng.”

Bài thơ này quen thuộc nhưng vẫn rất sâu sắc. Ông bạn của tôi tự hỏi liệu mình có vội không?

  • Không ai không vội cả! Có nhiều lúc vội vàng hơn, có nhiều lúc ít hơn!

Ông bạn của tôi đến từ miền Trung để thăm con trai mình, theo yêu cầu của con trai. Ông đã đến chơi và ở lại một thời gian để trông nom cháu nội, trong khi con trai và con dâu làm việc. Con trai ông làm việc ở ba công ty khác nhau để kiếm đủ sống, vì chi phí sinh hoạt tăng cao. Trong một ngày, sau khi làm xong công việc tại công ty thứ nhất, con trai ông chuyển sang công việc thứ hai rồi thứ ba. Lúc mười giờ tối, sau một ngày làm việc vất vả, ông rời công ty thứ ba và đi vào một quán ăn nhẹ.

Sau khi ăn xong, với một cơ thể kiệt sức, ông phải về nhà gấp. Khi ông đến nhà, ông mở cửa cẩn thận, không còn đủ sức để nói chuyện với vợ con. Ông cởi quần áo vội và thả vào sàn, ngồi xuống giường và cảm thấy khát nước. Tim ông đập loạn xạ, và ông không có đủ sức để đứng dậy để rót nước. Ông hẹn gặp cơn khát vào sáng hôm sau, rồi ông nằm xuống và ngủ gà.

Hôm sau, mọi thứ diễn ra như ngày hôm trước.

Cuộc sống không thể nào luôn êm đềm. Nó cũng có những lúc vội vàng, ồn ào, và hối hả, giống như dòng sông trong mùa nước lũ.

Ông bạn của tôi ngưng câu chuyện và từ túi của mình, ông rút ra một bài thơ về “Vội” đã chép tay trên một tờ giấy cũ, và tặng cho tôi. Bài thơ này ông đã sưu tầm từ một trang web. Chúng tôi cùng đọc bài thơ của nhà thơ Thích Tánh Tuệ, và bài thơ này có tới 34 chữ “vội”. Đây là một kỷ lục. Tuy nhiên, ngày càng suy nghĩ sâu sắc, chúng tôi thấy ý nghĩa của nó:

“Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa.
Vội vàng sum họp, vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở.
Vội hưởng thụ mau để vội già.
Vội sinh, vội tử, vội đôi lời.
Vội cười, vội khóc, vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội rã rời…
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội.
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở.
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội.
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
“Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội.
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…
Vội quên, vội nhớ, vội đi về.
Bên ni, bên nớ, mãi xa ghê.
Có ai Giác lộ bàn chân vội.
“Hỏa trạch” bước ra dứt não nề.”

Bài thơ “Vội” của Thích Tánh Tuệ thật tuyệt vời, đúng không các bạn? Từ bài thơ này, câu chuyện xuân của chúng tôi trở nên ấm áp hơn bên tách trà Đạo.

Trong cuộc sống phức tạp này, có hàng nghìn và một “vội” giữa sự náo nức và bận rộn. Chúng ta hãy đặt câu hỏi: Nếu không “vội”, cuộc sống có tồn tại được không? Một số người nói rằng, bánh xe lịch sử vẫn quay, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra nhanh chóng. Nếu chúng ta dừng lại, chúng ta sẽ bị cuộn trôi bởi lịch sử. Điều này có đúng không?

Mỗi người chúng ta sẽ tìm câu trả lời cho chính mình trong từ “vội” đó.

Cuộc sống là t fragile, chúng ta chưa biết khi nào nó sẽ thay đổi. Ngày mai sẽ ra sao? “Lòng thoáng thấy trăm năm qua rất vội. Mắt bình minh hé mở thấy hoàng hôn. Mùa xưa vui rượu thắm đắm say hồn. Mặc chiếc lá thênh thang về cội. Lúc lòng nhẹ như sương trên đỉnh núi” (Nguyên Cẩn).

Dĩ nhiên, chúng ta phải làm việc để kiếm sống, nhưng cũng phải biết dừng lại một chút để yêu thương. Sống không chỉ là ăn, ngủ và thở. Sống là được làm điều như ý, được yêu thương và được yêu thương, được quan tâm và chia sẻ; biết quan tâm và chia sẻ với người khác.

Rất lâu rồi, chúng ta không biết cách sống, hoặc chúng ta đã bị cuốn theo nhịp sống nhanh, cuộc sống kiểu hiện đại ngày nay đã làm cho tinh thần và thể xác chúng ta căng thẳng và mệt mỏi với những công việc vô nghĩa và cuộc sống vật chất. Hãy nhìn vào những người nghệ sĩ, người ta dừng lại:

“Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây
Chút nắng vàng
Giờ đây cũng vội
khép lại từng đêm vui

Có nụ hồng ngày xưa rớt lại
Bên cạnh đời tôi đây
Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi” (Như một lời chia tay – Trịnh Công Sơn)

“Tôi chợt nhận ra tôi” phải dừng lại! Dù chúng ta không thể quyết định thời gian trôi qua, nhưng chúng ta có thể quyết định cách sống cuộc sống của chúng ta. Hãy biết trân trọng mỗi ngày, biết cảm ơn mỗi ngày. Học sống một ngày để có ý nghĩa.

Vì vậy, không có gì phải vội vã khi vấn đề có thể giải quyết một cách thong thả. Hãy để cho cơ thể, trí não và trái tim của chúng ta không đập những nhịp đập đau đớn và loạn xạ vì từ “vội”:

Dù ngày mai có tận thế
Đêm nay vẫn còn trỗi dậy
Không cần vội vàng gì cả
Khuya mơ một sớm xuân hồng.