Lạc Pháp: Hiểu về sự mất của một sinh linh vô tội

Khi nam và nữ giao hợp và có hiện tượng thụ thai, đó chính là lúc mà Thần Thức hiện diện. Tuy nhiên, khi mẹ bị sẩy thai, tức là Thần Thức đã bước ra khỏi thai nới. Có một số trường hợp giải thích việc này:

Nguyên nhân sẩy thai

  • Thần Thức thấy không thể tồn tại trong người mẹ vì:

    • Người mẹ bị bệnh và không thể giữ thai đến ngày sinh nở.
    • Người mẹ có vật lạ xâm nhập vào cơ thể.
  • Có thể người mẹ hoặc người cha đã tích lũy đủ phước đức thông qua các việc làm thiện. Phước đức này giống như một màn chắn, không cho Thần Thức tiến vào nếu Thần Thức đòi nợ và quá hung hãn.

Khi người mẹ bị sẩy thai, Thần Thức bước ra khỏi thai nợ, cho thấy còn nghiệp lực chưa bộc phát giữa hai bên.

Thần Thức ra đi mang theo nhiều sân hận vì không phải lúc nào cũng dễ dàng tìm được:

  • Nơi chốn thác sanh.
  • Cha mẹ có dây tương quan nghiệp lực, phối hợp được với Thần Thức để mọi việc được thuận duyên.

Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng phải khó nhọc mới giúp cho vong linh tìm đúng cha mẹ và tìm được đúng chỗ thác sanh. Việc lỡ mất một cơ hội khiến Thần Thức rất buồn bã và gây ra sân hận.

Phá Thai

Với những người có ý muốn tiêu diệt thai, có khi có thể thành công, còn có khi không. Trong trường hợp không thành công, nghiệp lực của người đó sẽ chồng lên nhau. Nếu thành công, người mẹ mang nghiệp sát và nghiệp này sẽ cộng thêm với nghiệp đã tạo ra giữa hai Thần Thức.

Cho nên, nếu gặp một Thần Thức bướng bỉnh, Thần Thức đó sẽ tìm cách nhập lại thai nới để tỏ sự sân hận. Tuy nhiên, cũng có trường hợp Thần Thức hiền hậu hơn và không bướng bỉnh, khi đó Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ giúp tìm chỗ thác sanh. Tuy nhiên, nghiệp lực cũng đã tạo ra giữa người mẹ và Thần Thức.

Mẹ phá thai đã lâu mà vẫn còn thấy con của mình, đó có nghĩa là vong linh chưa thoát, chưa tìm được nơi thác sanh, cho nên mẹ có cơ hội nhìn thấy con. Khi đó, tình huống rất phức tạp, rối rắm và đầy bi kịch khi hai Thần Thức đối diện nhau qua cơ duyên nào đó. Nghiệp lực giữa hai bên vẫn còn buộc ràng và có thể đòi nợ nhau trên thế gian.

Vì vậy, phá thai là một việc cần phải cẩn thận, không xem nhẹ. Đừng xem thường những thai nhi còn trong bụng mẹ. Y khoa khuyên rằng không nên phá thai khi thai nhi đã tượng hình (từ tuần thứ 20 trở đi), nhưng thực tế mạng sống đã bắt đầu từ lúc nam và nữ giao hợp và thụ thai, không phải đợi tới lúc tượng hình đàng hoàng.

Người phá thai phải nhớ rằng, họ đã tạo nghiệp sát bên cạnh nghiệp chưa thanh toán giữa họ và sinh linh chưa ra đời. Hai nghiệp này chồng lên nhau và tạo ra nhiều tình huống và bi kịch khi hai Thần Thức đối mặt qua một cơ duyên nào đó.

Công việc của Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát vô cùng cực nhọc và phức tạp. Ngài phải giúp đỡ cho các vong linh rất nhiều. Việc tìm chỗ thác sanh cũng không dễ dàng. Công việc của Ngài ở cõi Âm phải cực kỳ tinh vi. Nếu chúng sanh trong cõi này biết tu tập và làm giảm nghiệp lực, công việc của Ngài ở cõi Âm sẽ giảm bớt rất nhiều.

Khi sẩy thai, vẫn còn cơ hội để siêu độ, nhưng khi phá thai thì rất khó siêu độ. Siêu độ cho một Thần Thức bị phá thai là khó vô cùng. Hãy nghĩ rằng, mình muốn sống mà người ta lại ngừng đường sống của mình, sự sân hận sẽ lên đến đỉnh cao. Vì vậy, Thần Thức đó đã trở thành một oan gia trái chủ rất lớn của người muốn tiêu diệt nó.

Nếu người mẹ vừa mới phá thai và Thần Thức chưa tìm được chỗ thác sanh khác, người chủ lễ vẫn có cơ hội để khuyên bảo. Việc tu tập trong trường hợp này rất cần thiết và có lợi cho cả mẹ và Thần Thức của thai nhi. Mẹ cần sám hối thành tâm, hành thiện và hướng công đức của mình cho Thần Thức đó. Chỉ có tu tập chân chính mới có thể giải quyết được sự oan hồn. Tất cả vong linh đều cảm nhận sự chân thật một cách nhạy bén. Nếu không chân thật, lời đó không xuất phát từ tâm mà chỉ từ miệng, sẽ không bao giờ giải quyết được bất kỳ vấn đề nào ở cõi Âm.