Bạn đã bao giờ cảm thấy hồi hộp khi đọc một câu truyện lãng mạn không? Trong tiểu thuyết, việc đẩy mạnh cảm xúc của nhân vật là một kỹ thuật tạo sự căng thẳng quen thuộc. Câu chuyện sẽ bùng nổ vào một đêm thăng hoa, nhưng chỉ trong nửa ngày tiếp theo, các xung đột và bi kịch sẽ xảy ra để ngăn chặn hạnh phúc. Tóm lại, tình yêu đến và rồi đi đi.
Tuy vậy, câu chuyện vẫn thu hút và trở nên thú vị khó tả. Khi đọc những cuốn sách yêu thích, tôi thường gặp khó khăn trong việc bắt đầu nói về chúng. Tôi lo lắng rằng không thể truyền đạt được hết những điều hay trong cuốn sách, khiến người đọc nghe hoặc đọc và cảm thấy nó như vô nghĩa. Trong suốt mười lăm năm qua, chỉ có Mái trường Ma cà rồng làm tôi mong chờ tới vậy, dù trước đó, Harry Potter và Bảo bối Tử thần đã từng nằm trong danh sách mong đợi. Trong thời gian chờ đợi tập cuối, những giấc mơ trước khi đi ngủ của tôi tràn ngập Strigoi/Moroi/Dhampir. Tôi nghĩ, tại sao không viết chúng trên giấy, để tôi có thể theo dõi những câu chuyện khác.
Khi tôi bắt đầu đọc tập 1, tôi phải thốt lên bởi gần đây ma cà rồng đã trở thành đề tài quen thuộc trong sách dành cho tuổi teen, khiến bạn không thể tìm thấy bất kỳ cuốn sách nào khác. Trong hơn 100 năm kể từ “Dracula” của Bram Stoker đến “Argeneau Family” của Lynsay Sands hoặc “Vampire Academy” của Richelle Mead, ma cà rồng đã trải qua một cuộc cách mạng đầy ấn tượng. Họ không còn di chuyển bằng quan tài hay xe hòm, không chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết kinh dị và trinh thám, mà còn trong truyện lãng mạn, kết hợp cùng với tuổi trẻ và những tình huống kịch tính.
Việc chọn ma cà rồng là nhân vật chính trong câu chuyện đã khiến cho cuốn sách này bị đánh giá dựa trên Chạng vạng, và các bài viết PR tại Việt Nam đã đặt tiêu đề “Học viện Ma cà rồng – đối thủ của Twilight”. Richelle Mead có thể viết một câu chuyện huyền ảo về con người hoặc yêu tinh, sử dụng những ý tưởng chính của cuốn sách này. Với khả năng viết của Mead, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.
Thú vị ở đây là nếu không có Ma cà rồng, tôi không biết sẽ tìm thấy câu chuyện huyền thoại về ác quỷ hút máu như thế này.
1. Hệ thống nhân vật
Trong thế giới của Mead, ma cà rồng không chỉ là một thuật ngữ. Trong Học viện Ma cà rồng, có sự phân biệt giữa Moroi, Dhampir và Strigoi. Thứ tự này cũng là thứ tự đẳng cấp huyết thống trong câu chuyện.
Moroi là những ma cà rồng tự nhiên, có sinh có tử. Họ có tâm hồn trong sáng, kháng nắng, cao gầy yếu ớt, có đủ màu sắc da, mắt và tóc. Moroi ăn máu của người thường, nhưng không làm chết họ. Họ có thể sử dụng phép thuật bằng cách tận dụng nguyên tố đất, khí, lửa và nước, một số còn biết sử dụng nguyên tố linh hồn. Ngoài Học viện Ma cà rồng, Moroi chưa xuất hiện trong bất kỳ cuốn sách khác.
Dhampir là người lai giữa cha Moroi và mẹ người thường. Một số nhân vật lai như Nahuel và Remesnee Cullen đã xuất hiện ở những cuốn tiểu thuyết khác. Dhampir có thể sống dưới ánh nắng mặt trời, không hút máu và không biết pháp thuật như các ma cà rồng khác. Họ là kết quả của sự kết hợp giữa ma cà rồng và con người, với nhiều phẩm chất tốt từ cả hai. Ngoài Học viện Ma cà rồng, Dhampir xuất hiện trong một số cuốn sách khác.
Strigoi là những ma cà rồng bất tử và tàn độc. Sức mạnh của họ vượt trội, và họ chỉ chết khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, bị đâm đầu, bị thiêu sống hoặc bị đóng cọc bạc vào tim.
Trong cuộc sống hàng ngày, Moroi và Dhampir cùng nhau chống lại Strigoi. Moroi sử dụng phép thuật và phụ thuộc vào Dhampir để bảo vệ họ. Moroi có quyền lực và làm việc ở tất cả các ngành nghề. Dhampir có nghề chính là giám hộ, và phần lớn không có điều kiện kết hôn hoặc tiếp tục học đại học.
Điều này khiến nhân vật của Mead trở nên đặc biệt và thu hút độc giả.
Nguồn ảnh: ebook.dtv.vn